Trên mạng có một câu: “Kiếm 100 triệu đầu tiên thì khó, kiếm một tỷ sau đó lại rất dễ”. Tôi thấy câu nói này hoàn toàn đúng, đúng với chính bản thân tôi vậy. Để tôi cho bạn nghe tôi đã kiếm 100 triệu đồng đầu tiên như thế nào nhé.
Mười năm trước, tôi giữ vị trí phó tổng giám đốc công ty về hoa. Mức lương của tôi lúc đó là gần 15 triệu, công việc quay cuồng, áp lực cao. Tôi nghĩ rằng, mức lương của mình cũng đủ để mình sống dư dả, tôi cũng có ý định là gắn bó cả đời với công ty. Sau đó, tôi cũng có mở thêm website để bán thời gian, nhưng do không dành thời gian chăm sóc và quản lý nên cũng chưa đi đến đâu cả. Ngồi suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định dồn hết tiền tiết kiệm và vay thêm tiền để xây hai phòng nhỏ trong khu vườn của ba mẹ tôi để làm homestay. Thời bấy giờ, homestay của tôi là cái nhà đầu tiên trong khu vực. Tôi vui lắm, ngày đi làm còn tối về ngồi trò chuyện với khách trọ bên trong rất thích thú.
Thời gian cứ trôi qua như thế xong đến một ngày, tôi phát hiện mình mang thai, còn người tôi yêu tha thiết tưởng rằng sẽ làm chồng tôi, làm cha của con tôi cùng nhau đi qua hết một cuộc đời lại phũ phàng bỏ mẹ con tôi đi. Nói về chuyện tình cảm của tôi khá ngây ngô và truyền thống. Tôi có nụ hôn đầu năm 25 tuổi và đến năm 29 tuổi mới quan hệ với bạn trai vì xác định mối quan hệ với người ấy.
Phát hiện mình mang thai, bị bạn trai phũ phàng rời bỏ, tôi xin nghỉ việc - rời khỏi công ty sau 9 năm gắn bó
Tôi viết đơn xin nghỉ việc ở công ty, 3 tháng sau khi tôi đào tạo được 1 vị trí thay thế, tôi rời khỏi công ty sau 9 năm gắn bó. Trong lòng tràn đầy lo lắng vì không biến hai mẹ con sẽ phải sống tiếp như thế nào với nguồn thu chính đã bị mất, lại còn khoản nợ tôi vay để xây nhà homestay nữa. Lúc đó tôi chẳng có điểm tựa nào cả vì ba mẹ tôi cũng đã già, tôi không thể dựa vào ba mẹ được. Trong tài khoản của tôi còn dư 40 triệu và tôi quyết định mua củ giống hoa về trồng cho Tết. Tôi hy vọng có thể thu hoạch được kịp lúc xem có lời được ít nào hay không.
May thay, lúc đó có một khách hàng cũ của tôi liên hệ với tôi muốn hợp tác với công ty của anh ta. Tôi sẽ phụ trách nhập hàng còn anh sẽ phụ trách tiêu thụ, một năm có thể kiếm được từ 150-200 triệu/ năm. Tôi đồng ý ngay và bắt đầu quá trình làm việc tại nhà của mình. Trong giai đoạn đó, hầu như như lúc nào tôi cũng dán mắt vào laptop để tìm kiếm đủ lượng hàng và tranh giành các loại giống hoa mà thị trường đang cần. Tôi có mối quan hệ tốt với các đối tác, nên họ chấp nhận bán hàng cho tôi, dù thị trường lúc đó rất khan hiếm hàng.
>> Xem thêm: Phụ nữ làm giàu: Khởi nghiệp 0 đồng - ai cũng có thể
Tôi ở nhà vừa làm việc, vừa chăm chú trồng đám hoa trong khoảnh đất trong vườn mong muốn một vụ mùa bội thu. Tôi tự làm kỹ thuật, chăm sóc nhưng năm đó thời tiết nóng, tôi lại thiếu kinh nghiệm nên hoa nở trước Tết. Tôi quyết định tìm mối đóng hàng và làm đủ mọi cách để bán được hết số lượng hoa đó. Cuối cùng tôi bảo tồn được số vốn mình phải bỏ ra và lời được vài triệu. Công việc ở công ty mới cũng rất vất vả, tôi liên tục đi nông trại, gặp khách hàng và thiết lập lại hệ thống. Tôi phải thức đến 11h - 12h đêm để làm việc nhưng tôi không thu được đồng nào từ công việc đó trong 5-6 tháng đầu tiên vì hàng chưa về.
Tôi cũng phải giấu bụng bầu bằng cách tìm các loại quần áo rộng xấu xí để mặc.Vì tôi biết chỉ cần người ta biết mình mang bầu thì sẽ ngại hợp tác với tôi. Thời điểm đó, tôi mặc xấu đến nỗi mà người ta thường hỏi tôi sao mà ăn mặc quê mùa với buồn cười giống học sinh thế. Tôi chỉ cười nhưng không nói gì cả vì tôi biết mình đang làm gì và tôi không quan tâm nhiều đến lời nhận xét của mọi người lắm.
Trong thời gian mang thai, tôi bị nhau bám thấp, nên khi đi bộ nhiều, tôi cũng bị ra máu. Thể trạng tôi bị thiếu canxi nên vào những tháng cuối thai kỳ, tôi liên tục ngất xỉu lúc nửa đêm, có lúc 10 – 15’ mới tỉnh, có hôm tôi còn không nhớ ra là mình đang có bầu. Khi tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ, mẹ hỏi thằng cu có bị sao không, tôi ngơ ngác không hiểu, còn không nhớ ra cả tên của mình. Tôi đi đứng không cẩn thận hay bị té, lúc té trên đường trầy hết hai đầu gối, lúc trượt dài trong phòng tắm, cứ mỗi lần như vậy tôi lại tủi thân quá, ngồi khóc luôn.
Đứa con đầu lòng, tôi không có người đàn ông nào bên cạnh, phải cố gắng cho cuộc sống của 2 mẹ con, nhưng tôi hay cười vì tôi biết nếu tôi buồn bã thì con tôi sinh ra cũng sẽ có số phận không vui vẻ gì. Tôi biết điều này vì tôi đã từng yêu 1 người đàn ông bị bố bỏ rơi khi còn trong bụng mẹ. Có lẽ vì mẹ anh ấy u sầu, nên anh có đôi mắt rất buồn, khi cười cũng lạnh giá, và cuộc sống của anh rất buồn bã, cô đơn. Tôi không muốn con trai mình sinh ra trong sự u ám của mẹ nó, vậy là cố ăn, cố cười, luôn lạc quan, và làm việc.
Rồi tôi cũng có tiền, lần đầu tiên hàng về tôi được 33 triệu. Tôi có tiền ăn ngon, đi sinh con trong bệnh viện sạch sẽ và mua nhiều đồ cho con. Tôi sinh mổ, khi bác sĩ đưa con cho tôi, tôi thấy nó dừng khóc và nhìn tôi chăm chú, tôi thấy hạnh phúc vì con trai tôi khỏe mạnh. Tôi không nghỉ ngày nào, khi nằm trong bệnh viện, điện thoại reo là tôi làm việc. Sau này đối tác biết tôi sinh em bé, tôi nhận được khoản 10 cái email chúc mừng. Đọc tin nhắn mà tôi vui muốn khóc vì trong thời gian tôi sinh, chẳng có ai đến thăm 2 mẹ con. Tôi giấu tất cả họ hàng bạn bè vì tôi không muốn họ đụng vào nỗi đau của tôi cũng như tôi chỉ muốn được yên tĩnh trong khoảng thời gian này với đứa con của mình.
Sau đó thì tình hình kinh tế của tôi ổn định hơn. Tôi có thu nhập mỗi tháng đều đặn. Nhất là những thời điểm Tết thì thu nhập của tôi sẽ cao hơn do hàng về Tết sẽ nhiều hơn, lúc đó tôi có thể kiếm được 100 triệu/ tháng. Hiện tại công ty tôi làm đã vươn lên đứng thứ 2 về thị phần nhập khẩu thành phố tôi ở. Mối quan hệ của tôi với công ty là mối quan hệ đối tác, tôi không phải là nhân viên của công ty nên hoàn toàn thoải mái tự sắp xếp công việc và thời gian làm việc của mình cũng như sự tôn trọng của họ đối với tôi.
Điều mà tôi vui nhất vẫn là tôi có thể dành nhiều thời gian chăm sóc và ở bên làm bạn với con trai tôi, mẹ tôi , bà ngoại tôi với các bác ở nhà. Năm vừa rồi tôi có xây thêm 2 phòng nữa trong vườn để cho em trai tôi. Bây giờ tôi giống như con trai trưởng của ba, tôi gánh vác trên vai 1 gia đình, và những người thân cần sự hỗ trợ của tôi thì tôi đều có thể giúp được. Tôi lúc nào cũng yếu đuối, nên mong muốn được chở che, nhưng cuối cùng cuộc đời lại đặt tôi ở vị trí ngược lại.
Thật sự có nhiều lúc tôi cũng cô đơn lắm vì không có ai để hiểu và chia sẻ tâm sư. Vậy là tôi nghĩ ra một thú vui mới đó là làm bánh. Khi tôi làm bánh tôi không phải suy nghĩ gì nhiều. Tôi thả hồn vào những chiếc bánh tôi làm. Tôi cũng có 1 gia tài kha khá các món bánh, con trai tôi lúc nào cũng đòi “bánh mẹ làm” và không ăn bánh mua ở bên ngoài. Hôm qua tôi ngồi nói chuyện với đứa bạn thân là con trai, nó hỏi sao tôi không mở tiệm bánh đi để sống đúng với đam mê của mình. Tôi cười, đó cũng là một trong những ước mơ của tôi, tôi cứ ghi vào danh sách đã, còn bây giờ tôi làm bánh cho những người tôi yêu ăn, chỉ như 1 thú vui, tránh xa những khen chê.
Tôi đã có lúc cảm thấy không biết làm cách nào để sống, sợ hãi nhưng rồi tôi nghĩ ít nhất là tôi sẽ không bao giờ đói đâu. Tôi có thể làm mọi việc kể cả những việc thấp kém nhất là dọn toilet, đóng hoa, trồng cây, đến những việc cần nhiều kỹ năng hơn, tôi làm được và không ngại khó. Tôi thấy ở ngoài kia, có những người có rất ít kỹ năng, nhưng họ chỉ tập trung vào điểm mạnh của mình và mài dũa nó thế là họ có thể sống nhờ nó. Có rất nhiều gia đình sống tốt nhờ trồng cây, trồng hoa, buôn bán nhỏ lẻ hoặc bán một món ăn nào đó. Nhiều người rất giỏi, rất thông minh nhưng vẫn không giàu là vì họ có quá nhiều kỹ năng và gặp khó khăn trong việc tập trung vào một việc gì đó bằng cả sức lực và trái tim.
Nhìn con đường tôi đi, nhiều người sẽ nói rằng tôi may mắn, tôi không phủ nhận rằng mình may mắn (ít nhất ông Trời phải thương tôi chứ, tôi đã rất không may trong tình cảm rồi), nhưng để được người khác chọn, tôi đã làm việc cật lực và lúc nào cũng giữ chữ tín để không phụ lòng tin của mọi người dành cho mình.
Đến giờ, cuộc sống của tôi rất nhẹ nhàng và thoải mái. Tôi có thể mua những thứ tôi thích, đi những nơi tôi muốn, làm những việc khiến tôi vui vẻ. Tôi nhận ra rằng, hóa ra ước nguyện thuở ban đầu của mình cũng tương tự như vậy. Tuy rằng, tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông cùng mình nắm tay đi nửa cuộc đời còn lại nhưng điều đó đối với tôi bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Cuộc sống của tôi cứ thanh thản trôi qua cùng năm tháng, vậy là tôi đã thỏa mãn rồi.
- Tâm sự -
>> Xem thêm: Các ý tưởng kinh doanh bạn có thể thực hiện được