Bếp Hoàng Cương - Since 1995

0936.025.265 -  24/7

Phương pháp kiếm 20 triệu đầu tiên của một phụ nữ nghèo

Đăng bởi Đỗ Loan

Xem nhanh

    Nhiều người thường hay hỏi tôi “Chị giỏi quá, mới trẻ thế này mà đã xây dựng được được cả một công ty như vậy, chị có biết quyết gì không, chia sẻ cho chúng em học hỏi với?”. 

    Hay như “Nhà chị có điều kiện thật là tốt, giúp chị được thành công nhanh như vậy, chả bù cho bọn em, phải trầy trật mãi mới kiếm đủ tiền ăn tiêu, lấy đâu ra tiền gây dựng sự nghiệp”. 
    Các bạn ấy thấy tôi của ngày hôm nay kiếm được nhiều tiền, có sự nghiệp khi còn trẻ, nhưng các bạn ấy không biết hồi trẻ tôi đã trải qua những gì, đánh đổi ra sao để được như ngày hôm nay. Vậy là tôi liền ngồi xuống kể cho mọi người nghe về quá trình tôi bắt đầu kiếm 20 triệu đầu tiên như thế nào và làm sao để có điều kiện kinh tế như ngày hôm nay. 

    Tôi sinh ra ở một vùng núi của Thanh Hóa - một trong những vùng quê có tỷ lệ người nghèo đói nhất nhì lúc bấy giờ. Cuộc sống tuổi thơ tôi luôn là chuyện ăn bữa nay, lo bữa mai, cái giai đoạn cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc đó cho dù kinh tế của tôi hiện tại có dư giả hơn, nhưng cả đời này tôi cũng sẽ không thể quên được. 

    Tôi vẫn nhớ như in ngôi làng giữa những ngọn núi nghèo xơ xác, trẻ con mới có 4 – 5 tuổi thôi mà đã phải theo mẹ ra đồng làm ruộng. Cả tuổi thơ tôi gắn với mái nhà tranh, vách đất, mùa hè nắng xuyên cháy da thịt vào những buổi trưa chiều, mùa đông những cơn mưa gió rét buốt lạnh tê tái trong tim trong những đêm đen. Nhà thì nghèo nên hầu hết trẻ con đều đi chân đất hết, dép không có mà đi nhưng hàng ngày vẫn phải vượt đến 10km đường đồi để đến trường học. 

    Phương pháp kiểm 20 triệu đầu tiên của cô gái

    >>Xem thêm: Phương pháp kiếm 20 triệu đầu tiên của một phụ nữ nghèo (Phần 2)

    Vào những năm 93, bao nhiêu tệ nạn như lô đề cờ bạc nổi lên do lòng tham của con người cầu ăn may, làm ít mà muốn ăn nhiều hay muốn dựa vào vận may mà phất lên. Cả làng tôi nghèo càng thêm nghèo, nợ chồng thêm nợ. Và thật không may, gia đình tôi lại là một trong số đó do thói mê cờ bạc của bố. 

    Nhà tôi lúc đó đến khoai còn không có mà ăn, giường được làm từ rơm bện vào. Nhất là những mùa mưa đến, mẹ con tôi đêm nào cũng dạy để hứng nước mưa vì nóc nhà dột lỗ chỗ khắp nơi, mưa như trút nước vào trong nhà tôi. Đúng giai đoạn sóng to gió lớn đó, bố tôi lại lấy thêm một bà vợ hai. 

    Các bạn có thể tưởng tượng được không, nhà nghèo rớt mồng tơi, vợ lớn, vợ hai cùng trong một nhà thì nó như thế nào? Cuộc sống như này kéo dài được một thời gian thì mẹ tôi quyết định rời xa nơi này, mấy mẹ con dắt díu nhau vào quê mẹ ở Nghệ An từ ngày đó. Lúc rời quê đi, người khóc, trời mưa, cả làng xã tiễn nàng dâu thảo hiền, lam lũ, nhẫn nhục là mẹ tôi, mỗi người cho vài nghìn đồng lấy tiền lộ phí đi đường.

    Tôi hơn 9 tuổi, dù biết nhà mình khổ nhưng với một con bé đã quen khổ từ bé, tôi vẫn nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hồng lắm.  Từ bé ở quê, tôi vốn là con ngoan, trò giỏi. Học mẫu giáo đến lớp 3, luôn là người điểm cao nhất khối, vậy mà vào Nghệ An, thì mẹ không thể xin cho tôi vào học được ở lớp nà cả. Lý do là một phần nhà tôi nghèo, cũng chẳng có hộ khẩu để xin cho tôi đi học. Một phần vì họ sợ gốc gác miền núi như tôi sẽ ngu ngơ, không thể theo được các học trò khác, nên thầy cô nào cũng đùn đẩy nhau, bảo sĩ số lớp đủ rồi.

    Không được đi học, tôi khóc đứng khóc ngồi, đang giữa kỳ lớp 3, tôi đã biết yêu thích việc học hành. Bằng cách xin xỏ, năn nỉ cuối cùng cũng có cách cho tôi đến trường, tôi buổi đi học buổi phụ mẹ bán rau bán quả. Chị gái tôi thì phải bỏ học đi ở đợ cho người ta vì nhà quá khó, tôi vẫn nhớ như in, có hôm cả nhà khóc vì nghe tin chị gái bị người ta cầm cây điếu đánh vào đầu. 

    Rồi bố tôi lại mò vào với mẹ con, sau một thời gian bám trụ, để lại dì hai, với cậu con trai nối dõi tông đường. 

    Mẹ tôi chạy vạy mãi mới mở một cửa hàng bán rau, chạy vạy mở một hàng bán rau, ngày ngày góp dồn đủ mua cho bố một chiếc xe đạp. Có xe rồi, bố tôi cũng chịu khó phụ mẹ kiếm tiền cho tôi ăn học. Vốn có tí thông minh nên tôi nhanh chóng trở thành học sinh ưu tú của trường. 

    Vậy nhưng trắc trở cứ đeo bám gia đình tôi suốt chặng đường, hết khó khăn này dồn chông gai khác. Bố tôi sau thời gian yên ổn làm ăn lại dấn thân vào bài bạc, gia cảnh chưa bao giờ khá giả lên, và chị em chúng tôi sống trong những trận cãi vã tơi bời.

    Môi trường của tôi sống cứ kéo dài như thế cho đến năm 18 tuổi, tôi chuyển ra Hà Nội bắt đầu học đại học tại đây. Tuy nhiên, môi trường thì đã thay đổi, nhưng cái nghèo bám trên người tôi thì chả thay đổi tẹo nào dù tôi đã rất cố gắng để kiếm thêm tiền. Tôi làm bất cứ chuyện gì có thể kiếm ra tiền, miễn là không vi phạm pháp luật, từ bán đĩa CD, làm gia sư, tìm việc làm thêm bất kể ngày nắng hay mưa. 

    Cuộc sống đại học của tôi thành một vòng quay “đi học - kiếm tiền” suốt 4 năm như thế. Đến ngày tốt nghiệp, nhìn xung quanh bạn bè đều được bố mẹ sắm cho một chiếc xe máy để đi làm. Tôi cũng ao ước lắm chứ, nhưng tôi biết trông chờ vào nhà mình thì không được. Vậy là tôi vay mượn tùm lum để có đủ tiền mua được một chiếc Dream cũ tiện việc đi lại. 

    Có câu thơ như này “Cơn bão qua đi, trời xanh trở lại”. Nhưng tôi thấy mình mãi vẫn chưa thoát khỏi cơn bão to để đón trời xanh. Năm 2008 ra trường thì tôi xin được vào một công ty kiêm chức admin và trợ lý với mức lương khởi điểm khá cao thời bấy giờ, vào khoảng bốn triệu rưỡi. Tưởng mức lương cao mà cuộc sống khá khẩm hơn chăng? Không! Tôi trọ trong một phòng chỉ có 10m vuông bé tí, được đồng lương là tôi phải chi trả hết nợ (các khoản ngày xưa mẹ tôi vay cho tôi đi học theo diện hộ nghèo), còn lại một ít lương thì để duy trì cuộc sống ở Hà Nội. 

    Tôi nghĩ nếu cuộc sống của mình cứ tiếp tục như này thì không cam tâm. Vậy là đến năm 2010, tôi quyết định bay từ Hà Nội vào Sài Gòn lập nghiệp với 500k trong tay, sau khi đã mua xong vé máy bay. Tôi bất chấp ra đi dù biết sẽ rất nhiều chông gai chờ đợi, xách vali quay đầu, bỏ lại Hà Nội sau lưng, bỏ cả trời giông bão sáu năm ròng.

    Lập nghiệp

    >>Xem thêm: Phụ nữ phải biết buông bỏ, để yêu thương bản thân mình hơn

    Lúc mới đến Sài Gòn, lạ nước lạ cái nên bao nhiêu khó khăn nó kéo đến. Tôi nhờ người yêu (lúc đó cũng mới vào chẳng khá hơn tôi là mấy) tìm cho một căn nhà trọ. May mắn thay, mới vào được một tuần mà tôi đã tìm được một công việc làm Senior Admin với mức lương hơn 9 triệu rưỡi đồng.

    Thấy cuộc sống tại Sài Gòn đã đi vào ổn định, tôi liền đón mẹ vào sống cùng. Do một mình làm trụ cột gánh vác gia đình, tôi còn nhận làm thêm các việc ở ngoài nữa thêm nguồn thu nhập. Hơn nữa, vì phụ trách hành chính nên việc đi lại, ăn ở nhân viên trong Tập đoàn tôi đều lo hết, công việc bán vé máy bay kiếm thêm bén duyên với tôi từ đây. 

    Sau đó, là một loạt các biến cố trong cuộc đời tôi kéo đến, cuối cùng mẹ lại về quê sống, tôi và người yêu chia tay, công việc của tôi vì đồng nghiệp hãm hại mà cũng bị mất luôn.

    - Góc chia sẻ -

    Tags :

    ĐĂNG KÝ NHẬN DỊCH VỤ

    Cam kết mọi thông tin của bạn sẽ được bảo mật

    Sản phẩm liên quan

    Sản phẩm bán chạy

    X
    Bếp Hoàng Cương - Since 1995
    Chào mừng
    Gửi
    Đóng
    Liên hệ với chúng tôi !