Bếp Hoàng Cương - Since 1995

0936.025.265 -  24/7

Hạnh phúc của một cô gái do ai quyết định?

Đăng bởi Đỗ Loan

Xem nhanh

    Tôi gặp anh tại thời điểm tôi bước chân vào cổng trường đại học còn anh thì mới ra trường bắt đầu một công việc mới tại Bộ Quốc Phòng. Lúc đó, tôi lại trọ đúng phòng trọ chỗ em gái của anh, còn anh thì do thuận tiện cho công việc nên vừa chuyển từ chỗ trọ đến chỗ ở mới. 

    Thời ấy, tuy dáng người tôi không cao lắm, nhưng được cái khuôn mặt cũng ưa nhìn và từng là hoa khôi học đường ở trường cấp 3. Vậy là, từ lúc đến phòng trọ, các anh chị em đều bàn tán về cô gái mới đến “xinh đẹp” và anh nghe tiếng đồn nên cũng trở về nhà trọ với ý nghĩa là thăm mọi người ở đây nhưng mục đích là đến để xem tôi - cô gái mới đến ra làm sao. 

    Những ngày sau đó, anh hay thường xuyên qua xóm trọ để chơi hơn. Tuổi mới lớn ngô nghê lắm, tôi cũng chỉ nghĩ là anh sang chơi với các chị ở đây, chứ cũng chẳng tinh ý phát hiện ra anh lại để ý đến cô gái vẫn còn trẻ con như tôi đâu! 

    Hạnh phúc của một cô gái

    >>Xem thêm: Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ chưa biết cách làm đẹp
    Có một lần cả khu trọ tổ chức chơi bài ăn tiền vui. Thế mà anh lại thua tôi hết đến nỗi không còn tiền để mà trả, ai bảo anh lại chơi trò cờ bạc dở như thế chứ! Lúc đó, tôi không biết vô tình hay cố ý mà anh nói một câu đến giờ tôi vẫn nhớ: “Anh nợ em cả cuộc đời. Nên cả đời này anh dành để trả nợ em...”. Không ngờ sau này nó vận cả vào cuộc đời của tôi và anh. 

    Tiếp theo là các vệ tinh xung quanh muốn tán tỉnh khiến đôi có đôi lúc gặp các rắc rối nhỏ. Có lẽ cũng thấy được nguy hiểm nên chớp thời cơ rồi bày tỏ tình cảm của mình với tôi ngay thời điểm này. Lúc đó tôi vừa bất ngờ mà cũng xúc động lắm. Hóa ra tất cả anh chị trong xóm trọ đều biết anh có tình cảm với tôi, nhưng người trong cuộc là tôi lại hoàn toàn không biết gì. 

    Cảm nhận lúc đó của tôi về anh là một chàng trai học giỏi vô cùng, lại tự lập và vui tính, sống tình cảm với mọi người xung quanh. Nên tôi rất quý mến và có phần ngưỡng mộ anh lắm. Tôi vẫn chưa chắc lắm tình cảm của mình dành cho anh là tình yêu hay chỉ là tình cảm anh em quý mến nhau. 

    Sau đó một thời gian, anh phải vào tận Quảng Trị để phục vụ cho công việc. Lần đầu an viết thư về cho tôi mà tôi khóc như mưa. Hóa ra tôi đã yêu anh rồi, tôi rất nhớ anh, tôi muốn bay ngay đến phương xa kia để gặp anh. 

    Sau một năm yêu xa mà chúng tôi chỉ qua lại bằng thư tay, chứ không có điện thoại như bây giờ. Anh quyết định xin nghỉ việc tại công ty này và chuyển sang một công ty tư vấn thiết kế để không phải đi công tác xa nữa. 

    Vậy là từ đây, quãng đời sinh viên của tôi và cả sau này luôn có sự xuất hiện của an cùng đồng hành. Anh luôn chăm chút, chỉ dẫn tôi nhiều điều trong cuộc sống, sự trưởng thành của tôi không thể thiếu công lao to lớn phía sau của anh được. 

    cô gái hạnh phúc


    Chúng tôi cứ yêu nhau đến năm cuối đại học, tôi bị tai nạn ngã gãy chân, phải mổ bắt vít vào. Cả bố mẹ và họ hàng đều sợ anh sẽ rời bỏ tôi. Nhưng cũng chính là thời điểm này, anh đã dùng hành động làm bằng chứng sắc đáng nhất để chứng minh anh yêu tôi là thật lòng. 

    Những ngày tôi nằm viện, an từ Quảng Ninh tay xách nách mang, quần xắn đến gối đội mưa vào viện chăm tôi và cả bố mẹ tôi lên. Mọi người không biết còn cho rằng anh đi chăm vợ ốm. Ngày ngày anh cũng vào viện từ sớm mang đồ đạc vật dụng cho tôi, hết giờ làm lại chạy vào lo ăn uống cho mọi người. 

    Ra viện tôi phải mất  hơn 1 tháng để tập ngồi và co gối. Gia đình đến gặp thầy Chủ nhiệm xin cho tôi được tham gia thi kì cuối chứ không bảo lưu. Những ngày ở nhà tự ôn thi, chính anh là thầy giáo phụ đạo các môn học cho tôi có điểm số cao nhất toàn lớp về sau. Bởi anh rất thông minh, vốn lúc học đại học anh đã tự học rất tốt, nên anh lấy sách ở trường tôi ra và giảng dạy cho tôi như một người thầy chính hiệu vậy. 

    Ông trời không phụ lòng người, kết quả kì thi đó của tôi đạt điểm cao nhất trong các kì, toàn 8,9 điểm và có 1 môn cả lớp chỉ mỗi tôi được 10đ khiến các bạn trong lớp ngạc nhiên lắm. Sau đó vài tháng thì tôi chống nạng đi bảo vệ luận văn và tốt nghiệp. 

    Tôi quyết định về quê với bố mẹ để tìm việc ở quê nhà cũng như để bố mẹ thuận tiện chăm sóc tôi hơn. Tôi xin vào làm kế toán ở gần nhà và gắn bó với công ty cho đến tận bây giờ. Sau đó năm tháng, chúng tôi quyết định khép lại 5 năm yêu nhau và tiến hành một hôn lễ để nhận sự chúc phúc của người thân và bạn bè. Vậy là anh và tôi chính thức về chung một nhà trong niềm hạnh phúc vô bờ. 

    Do sức khỏe yếu từ nhỏ kết hợp với việc bị thương ở chân chưa lành, bác sĩ khuyên nên ổn định lại sức khỏe hẵng nên có con. Vậy mà sau khi cưới được ba tháng, chúng tôi đã chuẩn bị đón một bé gái chào đời. 

    Nhưng niềm vui chả được lâu thì bác sĩ bảo tim thai rất yếu, nếu tôi không cẩn thận thì rất dễ sảy thai. Vậy là anh bàn với tôi cho tôi nghỉ việc ở nhà để dưỡng thai, còn anh thì ở trên Hà Nội cày tiền lo cho cả gia đình. 

    Cuối cùng cũng đến ngày dự sinh, tôi và anh đi lòng vòng quanh công viên trong bệnh viện làm vận động nhẹ nhàng trước khi chờ đẻ. Cơn đau bụng cũng đến, cơn đau thúc từng đợt khiến tôi vật vã khôn cùng, lúc đó tưởng chừng tôi phải đẻ bằng phương pháp mổ để lấy con ra. Nhưng may thay, nhận được sự giúp đỡ của một bác sĩ vừa đi học về, tôi đã sinh ra con gái đầu lòng bằng phương phát sinh thường. Tuy nhiên, tình trạng băng huyết sau sinh của tôi khác là nguy hiểm, máu cứ chảy ra mãi mà suýt khiến bác sĩ không cầm máu lại được. 

    Đến tận bây giờ, nhiều lúc hai vợ chồng ngồi thủ thỉ với nhau và nói về chuyện cũ, anh vẫn tỏ ra khiếp sợ không thể nào quên được, anh nhìn tôi bị băng huyết ngoài phòng đẻ mà cứ sợ “con tròn mà mẹ lại không vuông”. 

    gia đình hạnh phúc


    Nói về con gái tôi, bé mới sinh ra ngoan lắm, không quấy khóc gì nhiều và rất nghe lời mẹ. Càng lớn, con lại càng tỏ ra là một cô gái khôn ngoan hơn các bạn cùng trang lứa, lại rất hoạt bát, đáng yêu nên được bạn bè, thầy cô và các cô gì chú bác xung quanh đều yêu thích. 

    Khi con gái được 5 tháng tuổi thì chúng tôi mua đất và xây nhà ở trên Hà Nội. Đến khi con gái được 1 tuổi thì tôi bắt đầu đi làm lại bình thường. 

    Anh thuộc tuýp đàn ông không thích nhậu nhẹt  (trừ khi có việc tiếp khách hay liên hoan công ty) nên hết giờ làm là về nhà cùng vào bếp với vợ. Nói thật là lúc yêu anh tôi không biết nấu nướng nhiều, nhờ anh mà tôi đã biết nhiều hơn. Giờ thì trò vượt thầy rồi.

    Con gái lớn dần nhưng tình cảm của chúng tôi vẫn mặn nồng và ngọt ngào như hồi mới yêu. Chúng tôi có thể nghỉ cả tuần ở nhà chơi với nhau cũng không thấy chán. 

    Đến năm 2012, chúng tôi lại đón thêm một thành viên mới. Đó là một bé trai khỏe mạnh và bụ bẫm nên được mọi người xung quanh yêu mến vô cùng. 

    Vì sức khỏe của tôi bị yếu nên khi bị tiền đình, nếu đêm mà ngồi bế con suốt thì hôm sau khả năng tôi nhập viện. Vì thế tôi chỉ thức cho con ăn, còn vế ru con ngủ là việc của chồng. Vì vậy sau 2 năm đầu anh đã 2 thứ tóc,...Cho đến khi con được 3 tuổi thì mọi thứ mới ổn, ít ốm và không còn quấy đêm nữa. 

    Đến hiện tại, đã trải qua được 20 năm chung sống vợ chồng, tình cảm của chúng tôi vẫn mặn nồng như hồi mới cưới, cả gia đình đều yên ấm, hạnh phúc. 

    >>Xem thêm: Là phụ nữ, nhất định phải thơm tinh tế

    Đối với tôi, điều mong cầu lớn nhất đó là cả gia đình luôn bình an khoẻ mạnh, yêu thương và tôn trọng nhau, cùng nhau nuôi dạy con khôn lớn và sống có ích với đời!!!

    - Góc chia sẻ -

    Tags :

    ĐĂNG KÝ NHẬN DỊCH VỤ

    Cam kết mọi thông tin của bạn sẽ được bảo mật

    Sản phẩm liên quan

    Sản phẩm bán chạy

    X
    Bếp Hoàng Cương - Since 1995
    Chào mừng
    Gửi
    Đóng
    Liên hệ với chúng tôi !