Bếp Hoàng Cương - Since 1995

0933.266.966 -  24/7

ĐƯA CON LÊN CHÙA, nên hay không? 

Đăng bởi Phạm Nga 89

Xem nhanh

    Một câu hỏi mà nhiều bố mẹ băn khoăn liệu có nên cho con tu học ở chùa, có nên cho con lên chùa nghe pháp. Vào cộng đồng mạng trên facebook, nhiều trường phái ý kiến khác nhau nhưng có một chia sẻ mà được nhiều độc giả bình luận. Đây là một chia sẻ của một người mẹ có tư duy nuôi dại con kiểu Phương Tây, tin vào khoa học và chưa từng là Phật từ.


    Vài người bạn thân khi nhìn thấy Thái Thùy Linh và con gái trong bức hình này thì hốt hoảng 

    “Ôi mụ đi tu đấy à?”, 

    “Sao chị lại tìm đến Phật pháp?”

    “Oài sao em cho con theo đạo sớm thế?”

     

    Ồ không, tôi có cho con theo đạo đâu. Theo đạo hay không, đạo gì, đều là việc của con, quyết định sau khi đủ 18 tuổi, mẹ không can thiệp, không định hướng, không ngăn cản. Tôi cũng chưa bao giờ theo đạo, chỉ là một người có sự cảm mến với đạo Phật và long biết ơn sâu sắc với một đại diện rất minh triết của đạo Phật là Thiền sư Thích Nhất Hạnh.

     

    *** Ủa vậy Linh cho con lên chùa làm gì? 2 mẹ con còn mặc áo lam áo pháp nữa kìa?

     

    Tôi trả lời: Cho con gái lên chùa để học Chậm lại và học Nhỏ đi. Chưa có gì to tát cả, nhưng là căn bản.

     

    Học Đi chậm lại, Nghĩ chậm lại, Nói càng phải chậm lại, Ăn chậm lại, Trách móc chậm lại, Hít thở chậm lại. Với những người đã đủ lanh, đủ nhanh, thì Chậm lại chắc chắn sẽ Sâu hơn. Học Đi bước chân nhỏ lại, Nghĩ những điều nhỏ hơn như là miếng cơm mình ăn từ đâu mà có, Nói nhỏ lại (vì con đã bắt đầu bước sang tuổi teen), Ăn bát nhỏ lại vừa đủ khả năng và nhai miếng nhỏ lại vừa miệng, Nhìn lỗi lầm của người khác nhỏ lại để lời trách móc nhỏ lại. Và hít thở chậm lại để nghĩ suy và cảm nhận chậm lại, sâu hơn. Đưa con lên thiền viện. Mẹ học thêm được khối điều, hay là chính, dở vẫn còn, nhưng thế mới là cuộc đời. Dù là nơi tu học. 

    >>Xem thêm: 10 tầng bậc của con người - Muốn làm chủ cuộc đời phải biết

    ÁO LAM

    Đưa con đi mua áo lam. Con xúng xính lắm, cả chút nhõng nhẽo chọn màu nọ hoa kia, mặc rồi còn nghiêng bên phải uốn bên trái tạo dáng. Từ từ con sẽ hiểu, mặc áo lam không phải để nhìn cho nó “ra dáng người lên chùa”. Áo lam là để chúng sinh bình đẳng với nhau, trước Đức Phật. Cả tram bạn cùng mặc áo lam, cất hết đồ trang sức, không phấn son trang điểm, không ai phôn đời cao đời thấp, thì sẽ chỉ còn là bạn với bạn, thiền sinh với thiền sinh, khỏi mất công “trông mặt bắt hình dong”. Mẹ đi chào thầy trụ trì và các thầy trong ban quản lý khóa tu, chẳng hề để “gửi gắm” các thầy chăm sóc con đặc biệt như mọi người đoán. Mẹ đi chào các quý thầy, quý cô, là để gửi lời cảm ơn và mong các thầy cô hãy coi con như cả tram em bé đồng khóa tu này. Mẹ chia sẻ với quý thầy, xin hãy coi con của mẹ là một thiền sinh có chút năng khiếu văn nghệ, chứ không phải là con của ca sỹ Thái Thùy Linh. Đã gửi con đến một nơi tin tưởng rằng có nhiều tình thương, thì mẹ không thấy cần phải xin xỏ để con được thương nhiều hơn

     

    CƠM CHAY

    Cuối ngày khai giảng, mẹ lên thiền viện để cùng con cúng dường những bài hát về gia đình và tình yêu thương theo lời mời của các thầy và BTC. Hết lễ bế giảng thì con kêu đói lắm. Mẹ chẳng thấy xót ruột, chỉ mỉm cười. Thì bởi vì trưa nay mẹ cũng đói rất nhanh đây, sau bữa cơm chay ngon miệng nhưng thiếu hẳn đạm như thực đơn chúng ta vẫn có hàng ngày. Từ từ sẽ quen thôi, nhưng cũng không cần phải cứng rắn ép uổng con căng thẳng. Chúng mình đi xin mỳ tôm, tranh thủ nhanh thôi lúc giải lao, rồi con lại về “nhà” của con sinh hoạt cùng các bạn đúng giờ. Thêm một lý do để bình tĩnh, là vì lâu nay mẹ đã từ từ giúp con tìm hiểu tác dụng của việc ăn nhiều rau củ quả đối với phụ nữ. Nên có đứa từ lâu đã biết tự nói không với ăn đêm, tự gắp những phần rau đại tướng vào bát, tự lấy cà chua sống, dù phải nhăn mũi nhai và nuốt thật nhanh. Ăn chay 1 tuần, mẹ tin chẳng làm con gầy đi chút nào, mà chỉ tăng khả năng thích ứng lên thôi. 

     

    NGỦ TRÊN SÀN 

    Ban đầu mẹ có hụt hẫng một chút không? Có đấy. Trước ngày khai giảng mẹ có xem video dãy nhà vệ sinh rất sạch sẽ khang trang, thấy rất yêu tâm nên quên cả tìm hiểu chỗ các con ngủ nghỉ (với mẹ thì cứ nơi nào giữ nhà vệ sinh sạch là nơi đó sạch). Đầu cứ nghĩ các con sẽ ở những phòng tập thể như quân đội, nên mẹ có chút lăn tăn khi biết chính điện nơi các con học, chơi, ăn, cũng chính là nơi ngủ, mỗi bạn tự bảo quản đồ đạc cá nhân rất đơn sơ trong ba lô, túi xách của mình xếp chân tường. Nhưng ngay sau bữa trưa đầu tiên, mẹ đi một lát, quay lại đã thấy con ngủ rất say bên 2 người bạn (chắc là đã kịp kết thân) thì mẹ yên tâm ngay. Ừ thì ở nhà chúng mình cũng hay bỏ giường bỏ nệm nằm sàn gỗ ngủ đó thôi. Chưa kể Nếp của mẹ năm ngoái đã kịp trải nghiệm ngủ đêm trên bãi biển, ngủ cả trong rừng cơ mà, có đệm xốp dày như vậy còn “tiện nghi” quá đi. Chưa kể con đã đầy đủ áo khoác và chăn ấm mang theo, trong khi nhiều bạn còn đang nằm co ro vì chuẩn bị đồ cá nhân bị thiếu. Nhìn con đắp chăn chung với bạn mà mẹ cũng thấy ấm. Chạnh long nghĩ, sau này, khi lớn lên, các con lại bị buộc phải đề phòng nhau khi mới gặp, như người lớn các mẹ bây giờ.

     

    TỤNG KINH VÀ NGHE GIẢNG

    Hết ngày đầu tiên, mẹ thầm lo có đứa sẽ đòi về. Nhìn thời khóa hàng ngày mẹ còn cóng huống chi con. Nào là dậy sớm từ 4h45, nào là tọa thiền, nào nghe giảng, nào tụng kinh. Chả nhẽ lại nói ra bí mật là người mẹ này đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý là có thể sẽ phải đón con về vào ngày thứ hai của khóa tu, nên đã phải thuê một phòng khách sạn giả bộ ở lại chơi Sapa, kì thực là đề phòng “có biến”

     

    Đâu khó để đoán được rằng khóa tu nào chả có những bạn nhỏ gặp khó khăn gia đình phải đón về, như là: 

    - Những bạn nhỏ chưa bao giờ xa nhà, chưa bao giờ một mình sống giữa những người xa lạ

    - Những bạn nhỏ được cho là “ngỗ ngược”, nay bị tống đi khóa tu những mong khi về nó thành một đứa khác cho gia đình được nhờ

    - Những bạn nhỏ bị người lớn “lừa” là đi tu vui thế này, được thế kia, mà chưa hề được chuẩn bị tâm lý đón nhận sự khổ hạnh, kỉ luật hay vất vả

    - Những bạn nhỏ còn nhút nhát và yếu đuối, bị ngợp trước một môi trường quá đông người

    - Những bạn nhỏ hoang mang trước ngôn ngữ, nghi lễ và cách nói năng khác hẳn đời thường , cứ nơm nớp lo mình làm sai, mình không được như các bạn, mình sẽ bị quở phạt. Con gái cũng hoang mang một chút, kiểu “Mẹ ơi con chả hiểu thầy nói gì cả”, “Mẹ ơi con làm sao thuộc được cả cái quyển kinh này, mà vẫn còn một quyển nữa cơ ạ”, “Mẹ ơi quỳ mỏi chân cực ý ạ, kể ra một lúc thì con vẫn chịu được nhưng thầy giảng lâu ơi là lâu”… 

     

    Nhưng mẹ có những tuyệt chiêu rất linh nghiệm. Xin chia sẻ với các phụ huynh khác như sau (xin giữ bí mật chỉ người lớn chúng ta biết mà thôi

    - Con ơi, các con ĐƯỢC PHÉP SAI con nhé, nhất là khi các con lại còn nhỏ. Mình đến đây để học mà, nếu đúng hết rồi thì mình đâu cần phải học gì. Và vì mình đến đây để học những điều hay, nên nếu thấy điều gì chưa đúng con cứ mạnh dạn bày tỏ, chưa hiểu thì hỏi, không việc gì phải lo sợ. Miễn là con lễ phép, thì cứ tự nhiên xin gặp các thầy, các cô mà trò chuyện, có thể hỏi tất cả những gì ngày thường con chưa hiểu, chưa phục. Đây là cơ hội rất tốt của con. 

    - Con ơi, mẹ thấy có mấy bé nhớ nhà đòi về khóc lóc nhìn thương quá! Con có thể TRÒ CHUYỆN GIÚP ĐỠ CÁC BẠN YẾU ĐUỐI HƠN CON có được không? Thương nhở, các bạn chắc còn nhút nhát, với cả chắc chưa quen tự lập như con (nghe đến câu này mũi con tôi nó nở ra các bố mẹ ạ). Tất nhiên ở đây có các thầy cô hỗ trợ, nhưng mẹ biết là nếu cùng độ tuổi nói chuyện với nhau thì sẽ dễ hơn, và các bạn không cảm thấy là chỉ có mỗi mình các bạn ấy là phải chịu khổ sở vất vả. (Câu này là để khơi dậy long tự hào bản thân, tinh thần nghĩa hiệp của con. Như vậy để con vừa có thêm sức mạnh vừa có ham muốn làm việc tốt là giúp đỡ bạn chưa mạnh bằng mình).

     

    Vâng, kết quả thì xin mời xem trong các ảnh và video đính kèm có chú thích cho từng ảnh. Dù khi tôi viết những dòng này thì khóa tu mới đi được nửa chặng đường, nhưng tôi tin chắc rằng Thái An sẽ hoàn thành khóa tu tốt đẹp, trong niềm hoan hỉ. 

     

    Đi uống ly trà rồi quay lại máy tính, bỗng nhớ ra bố tôi. Kiểu gì ông cũng nheo mắt cười cười như chế giễu hỏi “Ghớm, có được nổi băm bảy hai mốt ngày không” nếu biết con gái ông đưa cháu gái ông đi dự khóa tu. Ông, như nhiều người lớn khác, thường hay suy nghĩ đơn giản và thực tế, kiểu như bỏ công ra làm việc này, thì phải thu ngay được kết quả thế nào. 
    Ông ngoại ơi, mưa dầm mới thấm lâu, tu tâm sửa tính là câu chuyện dài của cả đời. Sau khóa tu, con không kì vọng Thái An biến thành người khác. Chỉ cần thỉnh thoảng nó NHẬN RA mình đang nói quá to, mình đang ăn uống quá nhồm nhoàm, mình đang hung dữ…,  thì con đã mừng lắm rồi. Mọi thay đổi nếu có, phải bắt đầu từ chữ BIẾT. Một khi đã biết, thì sớm hay muộn cũng sẽ tự đổi thay, dù bằng cách này hay cách khác. Sự tự đổi thay đó mới là bền vững. 

     

    "Một người có thể không được gọi là tín đồ Phật giáo, nhưng anh ta vẫn có nhiều phẩm chất Phật giáo hơn cả một tín đồ" 

    "Cái cây chẳng phải làm gì, trừ việc sống khỏe mạnh và tươi tắn, nhưng vẫn khiến ta dễ chịu. Khi bạn sống như cái cây đó và lan tỏa làn sóng tươi mới, bạn đã giúp giảm bớt sự khổ đau của những người khác rồi"  (lời Thiền sư Thích Nhất Hạnh - người ân sư đưa tôi đến với chữ Ngộ) 

     

    Cuộc đời tôi đã thay đổi từ khi tôi hiểu rằng mình cần phải sống đời một cái cây. 

     

    Hôm nay, nhân duyên đã dẫn lối để con tôi được tham dự khóa tu mùa hè lần thứ 6 dành cho thanh thiếu niên tại thiền viện Trúc Lâm Đại Giác tại Sapa. 

     

    Hôm nay, tôi cho con gái 11 tuổi của mình lên chùa, hoàn toàn không phải “đưa tài sản quý nhất của mình đến với Phật” như lời một người em tôi nói, mà chỉ đơn thuần là đưa con đến hấp thụ năng lượng an lành trong một khu vườn, và mong con rồi cũng sẽ trở thành một cái cây sống đời khỏe mạnh, tốt tươi.

    >>Xem thêm: Làm sao mà trẻ nói dối? Làm sao để trẻ tâm sự với bố mẹ?

    - Góc chia sẻ -

    Tags :

    ĐĂNG KÝ NHẬN DỊCH VỤ

    Cam kết mọi thông tin của bạn sẽ được bảo mật

    Sản phẩm liên quan

    Sản phẩm bán chạy

    X
    Bếp Hoàng Cương - Since 1995
    Chào mừng
    Gửi
    Đóng
    Liên hệ với chúng tôi !