Bếp Hoàng Cương - Since 1995

0936.025.265 -  24/7

Bức thư vợ gửi người chồng bỏ vợ con đi 12 năm

Đăng bởi Lê Thu

Xem nhanh

    Gửi anh, người chồng đã xa cách 3 mẹ con em tròn 12 năm. Năm 27 tuổi, có lẽ sẽ là một đêm không thể nào quên đối với em trong thời tiết mưa gió đó. Vào 22h đêm, muộn thế này rồi mà chưa thấy chồng đâu, linh cảm của người phụ nữ khiến lòng em nóng như chảo lửa, bất ổn không yên. Chờ mãi mà không thấy chồng về, em đành nhấc máy gọi điện thoại cho chồng, nhưng ngoài tiếng tút tút tút thì em không thấy giọng chồng em đâu. Đến cuộc gọi thứ 5, cuối cùng điện thoại của chồng cũng có người bắt máy, đầu bên kia là giọng một người đàn ông không phải chồng "chủ chiếc di động này bị tai nạn xe, cậu ta bị tai nạn chết tại chỗ rồi".
    Nghe đến đó, tim em như ngừng đập, tai em như ù đi, em lặp đi lặp lại "anh có nhầm không, anh có nhầm lẫn không?". Họ bảo, là chồng bị ô tô đâm phải trên đoạn đường Nghi Xuân, chết tại chỗ luôn rồi. 

    Anh ấy đã ra đi mãi mãi

    Anh ấy đã ra đi mãi mãi để lại tôi cùng hai đứa nhỏ

    >> Xem thêm: Làm bà mẹ đơn thân đúng hay sai?

    Em không biết cảm xúc của em lúc đó là như thế nào, em quay ra nhìn cậu lớn 2 tuổi đang ngủ ngon lành trên giường và cậu út mới được 5 tháng tuổi vẫn đang nằm trong bụng mẹ. Từng giọt nước rơi đầy trên bụng, hóa ra mặt em đã đẫm ướt mắt từ bao giờ. Em chạy ngay sang phòng mẹ nằm bên cạnh, có lẽ tình trạng của mẹ bây giờ không thể ngồi dậy mà ôm em vào lòng an ủi. Nhưng em cần mẹ làm chỗ dựa, cho dù mẹ không nói được, cho dù mẹ đang “ngơ ngác như một đứa trẻ” do bị tai nạn giao thông vào 8 năm trước. Em tới ôm mẹ gào khóc "Mẹ ơi, con phải làm sao đây, con phải làm như thế nào đây mẹ?". Tâm trạng hỗn loạn nhưng em biết mình phải bình tĩnh lại, em gọi ngay cho chị hàng xóm nhờ giúp đỡ. Chị ấy là một người rất tốt, chị chạy ngay sang và báo lại cho họ hàng xung quanh đến. Lễ tang của chồng được anh chị em xúm vào giúp đỡ, còn 3 mẹ con em cứ thẫn thờ trong mấy ngày đưa tang chồng. 

    Sau khi làm lễ tang cho chồng xong, ngôi nhà hạnh phúc, ấm áp ngày nào giờ chỉ toàn sự lạnh lẽo và trống vắng. Em biết mình phải gồng mình để chăm mẹ, chăm con. Do cảm xúc bị dồn nén, cùng với suy nghĩ quá nhiều khiến thai trong bụng em bị động, bác sĩ nói em phải tĩnh dưỡng và đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi. Nhưng cảm xúc của em không kìm được chồng à, em bị động thai khí 2 lần như thế, đến lần thứ 3, em được chị hàng xóm đưa vào bệnh viện trong đêm, cũng là một đêm mưa gió. Sau 4 tiếng quằn quại trên giường bệnh, cu em cuối cùng cũng đã đến với thế giới này với trọng lượng 1,7kg. Con còn chưa được 7 tháng trong bụng mẹ mà đã muốn ra ngoài rồi, chắc con muốn ra để an ủi nỗi đau của mẹ, chồng nhỉ? Sinh non nên con phải nằm trong lồng kính. Em đành phải gọi nhờ anh họ đến chăm cu lớn và mẹ già ở nhà, em ở trong bệnh viện canh cậu nhỏ. 

    Thấy hoàn cảnh nhà em khó khăn như vậy, các bác cứ bảo hay để anh đưa thằng lớn về nhà nuôi cho em đỡ khổ. Em từ chối, em biết dù có thế nào mình cũng phải vực dậy bằng được để nuôi dạy thành người hai đứa con của chúng ta. Đây là tài sản lớn nhất của em cũng là tài sản quý giá nhất chồng đã để lại cho em mà. Nằm trong bệnh viện, em lo cu anh và mẹ ở nhà, lo cho cu em ở trong lồng kính với hơi thở yếu ớt, sức lực của bản thân thì quá nhỏ bé không thể làm được gì. 

    Sau khi 2 mẹ con được từ bệnh viện về nhà, do sinh non nên em thiếu sữa, em phải cho con ăn sữa ngoài. Con quấy và khóc suốt cả đêm, anh lớn cũng tủi thân đòi sự quan tâm của mẹ, mẹ già thì nằm đó với ánh mắt vô hồn. Em mệt mỏi, em kiệt sức, đã có những lúc em định bỏ tất cả để đi theo chồng. Nhưng nghe tiếng khóc của cu em, ánh mắt long lanh của cu anh, em sực tỉnh ra và cảm thấy run người với suy nghĩ cực đoan của mình, em bắt mình phải tỉnh táo lại ngay. Cu em được 2 tháng, bà ngoại cũng bỏ 2 cháu và em đi cùng anh rồi. Vậy là, trong 110 ngày, em liền mất đi cùng lúc hai người quan trọng nhất đời mình, còn điều gì mất mát hơn thế nữa. 

    Cuộc sống thì vẫn tiếp tục tiếp diễn, và 3 mẹ con em vẫn phải tiếp tục chiến đấu nhỉ. Một ít tiền hai vợ chồng tích góp được đã để vào việc sửa nhà rồi. Tiền lương giáo viên của em cũng chả đáng bao nhiêu so với chi phí phát sinh của gia đình, em phải cố gắng nhận thêm học sinh kèm ngày kèm đêm để có thêm tiền sinh hoạt. Nhưng cu em sinh non nên yếu ớt, hay bị ốm, và thường lây luôn bệnh cho cu anh, trẻ nhỏ thì dễ lây bệnh của nhau mà. Em phải thức suốt mấy đêm, có khi là hàng tuần để chăm sóc cho hai anh em, em lúc đó vừa gầy vừa không có sức sống, như chị hàng xóm bảo thì em như bóng ma vậy. 

    Đỉnh điểm là cậu út bị bỏng nước sôi từ bụng xuống hết bên chân trái, làn da mỏng manh của con bị bỏng rộp, đỏ sần sùi hết cả lên như bị lột đi 1 một lớp da vậy, ai nhìn cũng cảm thấy cay cay mắt, em nhìn mà lòng như đứt từng khúc ruột. Lại đúng vào mùa đông lạnh giá, con lại không có áo ấm để mặc, em chỉ còn cách cho con mặc cái áo hoa của mẹ bọc vào, để tránh chạm đến vết bỏng của con. Một mình em, cứ quay cuồng như thế, có những đêm em đứng cả đêm trước bàn thờ của chồng và mẹ mà khóc. Em muốn chồng vừa ôm em vào lòng vỗ về, để em có thể khóc như một đứa trẻ. Nhưng em biết, giờ mình chưa có quyền được khóc, khóc to cũng làm tỉnh giấc hai con đang ngủ bên trong. 

    Cứ thế, 3 mẹ con em dựa vào nhau mà cố gắng. Mỗi lần giỗ chồng, em đều dẫn 2 con qua cầu Yên Xuân với chiếc xe máy cũ. Một đứa đằng sau, một đứa đằng trước dùng khăn buộc lại đến thăm mộ chồng. 

    Trong 12 năm là bà mẹ đơn thân, ba mẹ con cứ tíu tít nói chuyện, gây cười cho nhau để cuộc sống dễ chịu hơn. Những khó khăn, tủi nhục và vất vả tích lũy trong bao lâu khiến nhiều lúc em phải chạy ra mộ của mẹ, của chồng trong nửa đêm để xả bớt. 

    khó khăn nào cũng sẽ kết thúc

    Nỗi đau nào cũng sẽ nguôi ngoai, khó khăn nào cũng sẽ có lúc kết thúc

    Nhưng ông trời không phụ lòng người, nỗi đau nào cũng sẽ nguôi ngoai, khó khăn nào cũng sẽ có lúc kết thúc. Đến bây giờ, em đã xây dựng được nhà mới cho con, hai con thương mẹ đều ngoan và có thành tích rất tốt ở trường. Vậy là anh cả đã sắp lên lớp 9, còn anh út đã sắp vào lớp 7 rồi. Vừa qua, anh út còn được đạt danh hiệu Cháu ngoan Bác Hồ cấp tỉnh được phó chủ tịch nước Đặng Thị Ngọc Thịnh gặp mặt tặng quà, em cũng là một giáo viên được rất nhiều học sinh yêu quý. 
    Cuộc sống này, dù có khó khăn như nào đi nữa, nếu ta không đầu hàng số phận thì kết quả cuối cùng sẽ là cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc đang chờ ở phía trước. Chỉ khi con người ở trong nghịch cảnh mới biết bản thân mạnh mẽ bao nhiêu, có thể đương đầu với sóng gió như thế nào. Em tin rằng, chỉ cần chúng ta có niềm tin và hy vọng, sẽ không có bất kỳ điều gì có thể đánh gục được, phải không anh? 

    >> Xem thêm: Không ngừng nỗ lực, hạnh phúc sẽ đến với bạn

    Tags :

    ĐĂNG KÝ NHẬN DỊCH VỤ

    Cam kết mọi thông tin của bạn sẽ được bảo mật

    Sản phẩm liên quan

    Sản phẩm bán chạy

    X
    Bếp Hoàng Cương - Since 1995
    Chào mừng
    Gửi
    Đóng
    Liên hệ với chúng tôi !