Bếp Hoàng Cương - Since 1995

0936.025.265 -  24/7

Kiếm tiền từ thời đi làm sinh viên của một cô gái

Đăng bởi Lê Thu

Xem nhanh

    Tuổi 18 năm ấy, tôi như bao bạn bè cùng trang lứa khác rời xa vòng tay của gia đình để gia nhập vào cuộc sống đại học trên đất thủ đô. Cô sinh viên sư phạm với cuộc sống đại học màu hồng được vẽ trong đầu tôi lúc ấy thật tươi sáng. Cuộc sống của tôi trên giảng đường đại học là ăn, học và tham gia nhiều câu lạc bộ tình nguyện để tăng kỹ năng mềm của mình. Cho đến đầu năm hai, tôi cảm thấy việc mỗi tuần về quê xin tiền bố mẹ thật sự là một gánh nặng và tự thấy xấu hổ về điều này. Mặc dù bố mẹ tôi vẫn cố gắng để nuôi con ăn học đầy đủ, nhưng tôi muốn trải nghiệm "kiếm tiền".

    Trải nghiệm kiếm tiền

    Mặc dù bố mẹ tôi vẫn cố gắng để nuôi con ăn học đầy đủ, nhưng tôi muốn trải nghiệm "kiếm tiền".

    Vậy là, trong đầu tôi lúc đó có hàng tá ý tưởng kiếm tiền như chạy bàn ở quán nước, cafe hay đi phụ bán cơm sinh viên. May thay, thời điểm đó lại có một công ty xây dựng cầu đường lên văn phòng đoàn trường cần tìm một sinh viên dạy Tin và 1 sinh viên dạy kèm tiếng Anh cho nhân viên công ty của họ. Anh bạn Bí thư Đoàn lớp tôi Thông báo cho cả lớp cơ hội này và kêu mọi người nhanh tay đăng ký vì còn rất nhiều anh chị khóa trên cũng tham gia đăng ký nữa. Không nghĩ nhiều thế là tôi cũng nhanh tay đăng ký luôn, tuy cũng lo lắng vì không biết mình có đảm đương cả lớp 10 người toàn lãnh đạo công ty hay không. Nhưng tất cả đều được gạt bỏ bởi mức lương 500k một tháng khi ấy.  Thời bấy giờ mỗi tuần tôi chỉ về xin mẹ 50k đã sống đủ rồi nên các chị em sẽ hiểu 500k một tháng đối với đứa sinh viên năm 2 như tôi nó to đến mức nào. 

    Tôi quyết định đăng ký dạy tiếng Anh cho công ty và đã được thông qua. Công việc tương đối suôn sẻ dù có nhiều bỡ ngỡ, nhưng cả công ty ai cũng “yêu quý” cô giáo nhỏ là tôi nên tôi cũng tự tin lắm. Tháng đầu tiên tôi được cầm 500k mình làm ra mà phải chạy về khoe với bố mẹ và dõng dạc tuyên bố từ nay con không cần xin tiền của bố mẹ nữa, con đã đủ tiền sống chính mình và tư đóng được cả học phí. Tôi hãnh diện với bố mẹ tôi lắm và nhìn nụ cười tận đáy mắt càng làm rõ vết nhăn của bố mẹ hằn trên gương mặt là tôi biết bố mẹ tôi vui và mừng cho tôi đến nhường nào.

    Cuộc đời sinh viên của tôi cứ thế trôi qua với khoản kinh phí tự kiếm được, ngoài ăn uống và trang trải học phí ra, tôi còn tự mua được quần áo với giày dép mà mình yêu thích nữa. Nói chung đúng cuộc sống đại học mà tôi đã tưởng tượng ra. 

    Lúc ra trường cũng là lúc công ty của họ dời vào Nam nên tôi chuyển về đúng chuyên ngành của mình là dạy tin. Tôi đi dạy kèm Tin cho "con nhà giàu" vì thời đó nhà ai giàu có mới mua được máy vi tính cho con. Đi dạy khắp nơi ở Hà Nội hơn 1 năm thì gia đình tôi gặp biến cố. Mẹ tôi ở quê bệnh nặng. Lúc tôi về quê thăm mẹ, nhìn người mẹ gầy guộc, mặt mũi xanh xao mà tôi thấy nhói trong lòng, nước mắt không ngăn được mà chảy dài hai hàng trên mặt. Tôi thương mẹ tôi lắm. Và tôi cũng tự trách mình vì không có nhiều thời gian chăm sóc mẹ được. Cả tháng tôi về nhà có một lần rồi lại đi. Nghĩ rồi tôi quyết định bỏ hết việc và trở về làm gần nhà, cũng dành nhiều thời gian chăm sóc mẹ nữa, thời điểm đó là đầu năm 1999. 

    Sau dần, Tin học ngày càng phát triển và tôi chạy sô ngày 5 ca, dạy từ 7h sáng đến 9h tối. Tôi kiếm được rất nhiều tiền, và cũng sắm sửa được rất nhiều đồ bổ cho bố mẹ. Lương giáo viên ở quê tôi lúc đó là 1200k, còn tôi đi dạy ngoài thì một tháng kiếm được 15 triệu rất dễ dàng. Tôi sắm máy giặt, tivi,... khiến nhà tôi dần dần đầy đủ hơn rất nhiều.

    Cuối năm 2000 thì tôi lấy chồng. Nhà chồng tôi ngay gần nhà nên dù lấy chồng tôi vẫn chạy qua chạy lại giữa hai nhà để chăm sóc bố mẹ tôi được. Hai vợ chồng tôi cùng đi dạy Tin cho trường Nghề, vừa dạy cho trung tâm nên kinh tế khá giả, cuộc sống của chúng tôi rất yên bình và hạnh phúc.

    Đến năm 2002 thì chúng tôi sinh con trai đầu lòng. Hai vợ chồng tôi với cả hai bên gia đình đều vui lắm. Nhưng đúng niềm vui thì chóng tàn, con trai tôi được chẩn đoán bị bệnh bại não do sinh ngạt, thời điểm đấy gia đình tôi như ở dưới hầm băng vậy. Con trai nằm viện suốt còn vợ chồng chúng tôi thì thay phiên nghỉ dạy để đi bệnh viện chăm con. Con được 3 tháng thì giám đốc trường Nghề bảo chúng tôi nghỉ dạy nhiều quá nên thôi nghỉ luôn đi. Vậy là chúng tôi nghỉ việc và chính thức thất nghiệp. Gom hết vốn liếng của 2 vợ chồng tích góp được thì chúng tôi mua được 4 cái máy vi tính để ở nhà và bắt đầu dạy kèm cho trẻ con trong xóm. Cuộc sống lúc bấy giờ của chúng tôi là thế này, con nằm ở trong bệnh viện chữa bệnh, vợ chồng tôi thay phiên nhau kiếm tiền và vào bệnh viện chăm con. 

    Vài tháng sau thì cơ sở dạy kèm "tiếng tăm" của vợ chồng tôi được mọi người nhắc nhiều và dành nhiều lời khen nên học viên tăng cao. Vợ chồng tôi bàn tính một hồi thì quyết định đi vay 150 triệu ở ngân hàng với lãi 3% tháng. Số tiền đi vay thì mua thêm 8 cái máy tính nữa để đủ cơ sở dạy học cho học viên. Chúng tôi làm đúng 1 năm thì trả hết cả nợ vay lẫn lãi mà vẫn dư tiền nuôi con ở bệnh viện. Tuy nhiên, vợ chồng tôi có nhiều ngày đêm vẫn ôm nhau khóc cả đêm trên giường vì thương con bệnh nặng mà không thể chữa trị cho con khỏi được.

    >> Xem thêm: Các ý tưởng kinh doanh bạn có thể thực hiện được

    Càng về sau, tiền chữa trị cho con càng nhiều, bao nhiêu tiền cũng không thấy đủ nên trong đầu tôi lúc nào cũng đau đáu làm sao để kiếm thêm nhiều tiền chưa khỏi bệnh cho con, chăm lo cho cha mẹ ngày càng già yếu đi. 

    Lúc đưa con đi bệnh viện, tôi lúc nào cũng "chưng diện" cho con trai những bộ đồ đẹp đẽ, thơm tho để các cô chú trong bệnh viện ôm ấp cháu không ngại. Các mẹ thấy con trai tôi diện đẹp nên thường hỏi thăm mua đồ ở đâu để mua cùng. Mà đồ tôi mua thì toàn mua cả lố ở chợ sỉ để đúng với tiêu chí “vừa đẹp, vừa rẻ”. Xong rồi các mẹ nhờ mua giúp đồ cho con họ. Vậy là cuộc đời đưa đẩy tôi có thêm nghề tay trái nữa là order quần áo. Tất cả đồ mọi người đặt tôi đều ghi vào một cuốn sổ cho đủ tầm 20 triệu thì bắt đầu phi ra chợ để chọn quần áo cho mọi người nữa. 

    Tôi lại xem ti vi thấy họ dạy làm hoa voan nhìn thích quá. Thế là lúc đi mua quần áo, tôi ghé thêm vào gian hàng mua phụ kiện về làm hoa. Ngày nào tôi cũng thức đến 2h đêm để mày mò cách làm hoa. Về sau có người đặt hoa của tôi, trong đó có cả các học viên nên tôi và muốn tôi dạy các cháu làm cùng. Vậy là tôi lại nhập thêm nguyên liệu và phụ kiện để bán cho các học viên có nhu cầu học nữa. Kết quả là tôi vừa dạy Tin, vừa dạy làm hoa, vừa bán phụ liệu. Giờ thêm nghề "bán hoa" cơ đấy.

    Cứ làm dư vài trăm triệu, chồng tôi lại đưa con đi trị bệnh còn tôi ở nhà lại cày tiền để có thêm kinh phí. Thời điểm năm 2010, mỗi ngày con tôi ở Hà Nội thì mất chi phí gần 1 triệu bao gồm các tiền thuốc, tiền viện, tiền ăn, tiền khách sạn,...Công việc cứ tuần hoàn như thế cho đến năm 2011, công việc dạy học của chúng tôi không còn thuận lợi nữa vì nhiều lý do khách quan. Đã có nhiều trung tâm dạy tin mọc lên, các học viên ở nhiều cơ quan cũng hầu hết đã sử dụng thành thạo vi tính. Trẻ con thì có nhà trường dạy chính khoá. Do đó, việc vợ chồng tôi một lần nữa thất nghiệp lại chuẩn bị xảy ra.  

    Trong đầu tôi lại suy nghĩ làm gì để kiếm tiền chữa bệnh cho con đây mà lại chủ động được thời gian để chăm con nữa. Tôi cứ suy nghĩ như thế trong rất nhiều đêm mà nằm trên giường thao thức cả đêm không ngủ được. Cuối cùng, vào một ngày bất chợt có một ý nghĩa lóe lên trong đầu tôi là nấu ăn rồi bán hàng online. Nghĩ xong tôi quyết bắt tay vào thực hiện ý tưởng luôn. Tôi bắt đầu làm từ món lạp xưởng (bởi tôi có 10 năm kinh nghiệm làm món này và được rất nhiều người khen ngon). Sau khi làm, mọi người ăn đều khen ngon và được mọi người giới thiệu khách thêm cho nữa. Cứ mỗi lần tết đến, mỗi tháng Chạp làm tôi bán được 1 tấn lạp xưởng. Vậy là tôi lại làm thêm một nghề là nghề bán lạp xưởng. 

    Năm 2014, nghề dạy học bấp bênh vắt vẻo, không đủ thu nhập để nuôi con nữa rồi, giờ quyết định "mất dạy", mở quán bán bún bò. Không ai tin cô giáo dám đi bán bún bò, thế mà mình làm tất đấy. Tôi bỏ hết ngoài tai mọi lời đàm tiếu của thiên hạ, dẹp chữ sĩ sang bên, tôi đi bán bún bò, chỉ một mục tiêu là mình phải cố gắng gấp nhiều lần người khác để lo cho con, cho cha mẹ, cho gia đình. Lại thêm 1 nghề, bán bún bò. 

    Năm 2015, con gái tôi hay lén mẹ đi mua bánh tráng trộn về ăn. Tôi lo con gái ăn đồ bên ngoài không được vệ sinh nên tự tìm hiểu về cách làm bánh tráng và học làm cho con ăn. Bạn bè tới chơi tôi cũng hay mời mọi người ăn. Thấy phản hồi của mọi người khá tích cực vì đều khen ăn ngon quá nên tôi quyết định bán thêm món bánh tráng trộn nữa, vậy mà bán đắt quá trời.

    Cho đến thời điểm hiện tại khi tôi đã trải qua ngưỡng 40 tuổi, kinh công qua bao nhiêu nghề và buôn bán đủ thứ. Tôi cũng đã trải qua cảm giác có được tất cả những gì mong muốn cho đến lúc trong tay chẳng còn gì. Có đôi khi, tôi thấy mình bất lực vô cùng, tuyệt vọng giữa đêm khuya. Tuy nhiên, tôi khá cứng rắn nên đều loại bỏ hết được cảm giác tiêu cực và trở thành một bà mẹ chiến binh chiến đấu vì con, vì gia đình nhỏ hạnh phúc của mình. 

    Vì hạnh phúc gia đình

    Tôi loại bỏ hết được cảm giác tiêu cực và trở thành một bà mẹ chiến binh chiến đấu vì con, vì gia đình nhỏ hạnh phúc của mình. 

    Khi viết ra câu chuyện về số phận của mình như thế này, tôi không phải muốn khoe mình giỏi kiếm tiền cỡ nào hay là khoe tôi mạnh mẽ ra sao cho các chị em thấy. Mà tôi chỉ đơn giản là muốn biến câu chuyện của tôi thành một liều thuốc để kích thích sức mạnh của các chị em, góp phần giúp các chị em trở lên mạnh mẽ hơn với cuộc sống này. Nhất là các chị em đang có số phận không được tốt và đang tự thấy mặc cảm tự ti. Hãy cố gắng gấp nhiều lần người khác, bạn sẽ có hạnh phúc mà mình mong cầu, chị em nhé. 

    - Tâm sự -


    >> Xem thêm: Tôi đã kiếm được 100 triệu đầu tiên như thế nào?

    Tags :

    ĐĂNG KÝ NHẬN DỊCH VỤ

    Cam kết mọi thông tin của bạn sẽ được bảo mật

    Sản phẩm liên quan

    Sản phẩm bán chạy

    X
    Bếp Hoàng Cương - Since 1995
    Chào mừng
    Gửi
    Đóng
    Liên hệ với chúng tôi !